Nhiều đêm tôi muốn liên lạc với anh để xin lỗi về hành động nông nổi thời xưa đã phá vỡ tình yêu đẹp của chúng tôi, nhưng tôi không can đảm...
... Ấn tượng của tôi về anh không tốt lắm. Anh là trưởng phòng kinh doanh. Mỗi sáng tập trung nhân viên họp triển khai, anh cứ cáu kỉnh có khi còn lớn tiếng la mắng. Tôi ghét anh từ đó...
Một hôm, tôi mang đôi giày màu đỏ đi làm, bị một bà chị “khó ưa” kêu ra hành lang la một trận. Vốn là một đứa con gái được bố mẹ cưng chiều, cơn uất ức trào lên và tôi khóc như mưa gió vì tủi thân, vì thấm cảm giác đi làm thuê.
Tất cả mọi người đều an ủi và dỗ dành nhưng tôi vẫn không thôi khóc, dự định sẽ nghỉ làm ngay ngày mai... Điện thoại tôi reo lên, bên kia đầu dây là giọng anh hỏi thăm, an ủi. Cái giọng Bắc mà trước đây tôi vẫn ác cảm, tự nhiên giờ thấy ấm áp lạ thường. Tôi bắt đầu nói chuyện với anh từ lúc đó, thường xuyên hơn, gần gũi hơn...
Chúng tôi có dịp tìm hiểu nhau nhiều hơn. Xuất phát điểm của anh hoàn toàn khác tôi, anh đã một mình vào Nam sinh sống và lập nghiệp vì bố mẹ chia tay nhau. Anh chăm sóc tôi chu đáo, lo lắng cho tôi từng bữa cơm. Tôi yêu anh từ lúc nào không hay. Yêu tính tình chân thật của anh, vì hoàn cảnh của anh, nghị lực của anh. Anh khác xa mẫu người đàn ông lý tưởng của tôi: đẹp trai, có địa vị xã hội, nhưng tôi vẫn yêu...
Cho đến một ngày, anh có chuyến công tác đi Hà Nội và xin nghỉ thêm một tuần để về thăm nhà ở Hải Phòng. Âu đó cũng là lẽ thường tình. Nhưng chuyện đời thật khó nói, bà chị “khó ưa” trong công ty thông báo rằng anh về quê ăn hỏi với người con gái anh yêu từ hồi còn đi học đại học ở Hà Nội.
Mặc dù tôi và anh yêu nhau không ai biết (chúng tôi không muốn công khai vì sợ ảnh hưởng đến công việc của cả hai) song trước lời bàn tán hằng ngày của mọi người, lòng tôi như lửa đốt.
Không chịu nổi, tôi quyết định ra đi một cách im lặng để anh đỡ khó xử. Tôi làm đơn xin nghỉ việc lý do gia đình tôi gọi về quê gấp...
Tôi dọn nhà đi nơi khác ở, cắt đứt các mối quan hệ cũ. Tôi sợ anh đến tìm tôi. Tôi không oán giận anh, chỉ nghĩ rằng tôi và anh không có duyên, và có thể anh chỉ thương hại tôi mà thôi.
Tôi đã mất cảm giác với cuộc đời, thời gian trôi qua nhanh thật nhanh. Rồi tôi có cuộc sống riêng, thêm đứa con trai nuôi kháu khỉnh và xinh xắn làm thành một mái ấm.
Qua bạn bè, tôi biết anh đã tìm tôi rất lâu và đã suy sụp nhiều. Bà chị “khó ưa” ở công ty tôi cũng hối hận vì đã thêu dệt câu chuyện cưới hỏi của anh. Hiện tại, anh thành đạt nhưng vẫn không lập gia đình, mà dành nhiều thời gian cho những chuyến công tác từ thiện.
Nhiều đêm tôi muốn liên lạc với anh để xin lỗi về hành động nông nổi thời xưa đã phá vỡ tình yêu đẹp của chúng tôi, nhưng tôi không can đảm. Tôi chỉ có thể đứng dõi theo từng bước đi của anh từ xa.
Ước gì tôi đủ can đảm để một lần gọi điện cho anh, được nghe giọng nói ấm áp của anh, được sà vào vòng tay của anh để nói những lời xin lỗi chân thành. Chỉ một cuộc điện thoại...
thanhs