DIỄN ĐÀN TINK6
Xin chào các bạn đến với forum của lớp Tink6!
Nếu đây là lần đầu bạn ghé thăm diễn đàn:
Hãy nhấp đăng kí ghi danh để theo dõi và tham gia thảo luận cùng chúng tôi.
còn nếu bạn là thành viên còn chờ gì nữa. đăng nhập ngay nào

Thay mặt ban quản trị Admin
DIỄN ĐÀN TINK6
Xin chào các bạn đến với forum của lớp Tink6!
Nếu đây là lần đầu bạn ghé thăm diễn đàn:
Hãy nhấp đăng kí ghi danh để theo dõi và tham gia thảo luận cùng chúng tôi.
còn nếu bạn là thành viên còn chờ gì nữa. đăng nhập ngay nào

Thay mặt ban quản trị Admin
DIỄN ĐÀN TINK6
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
DIỄN ĐÀN TINK6


 
Trang ChínhTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập
277 Số bài - 45%
68 Số bài - 11%
60 Số bài - 10%
46 Số bài - 7%
38 Số bài - 6%
37 Số bài - 6%
35 Số bài - 6%
21 Số bài - 3%
19 Số bài - 3%
15 Số bài - 2%
Similar topics
Bài Viết mớiThống kêBáo MớiHướng Dẫn


admin nhắn với ♥ chúc chị em phụ nữ
Gửi vào lúc Mon Mar 07, 2011 12:45 am ...
: một mùng 8/3 thật vui và hạnh phúc
okeanox nhắn với »Tất cả thành viên
Gửi vào lúc Sat Jan 15, 2011 2:26 pm ...
: Happy New Year!!! Chúc mọi người năm mới An Khang Thinh Vượng
admin nhắn với »Thần dân K6
Gửi vào lúc Sat Jan 15, 2011 7:51 pm ...
: chem gió mạnh lên nào
admin nhắn với »alooooooo
Gửi vào lúc Fri Jan 14, 2011 9:26 am ...
: mọi người có thấy con ma nó lượn lờ không hoo
admin nhắn với »tat ca cac thanh vien k6
Gửi vào lúc Thu Jan 13, 2011 12:33 am ...
: Mình đã cập nhật xong thông điệp tự động rùi
Gửi đến :
Nội dung thông điệp

Share | 

 

 Chuyện ba người

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Chuyện ba người   Icon_minitimeMon Sep 06, 2010 12:38 pm

admin
º•♥ღ ܓܓﻉ√٥ﺎ ܓܨღ♥•º Hạnh phúc... là mỗi con đường nó đã đi qua..... là những con đường đang chờ đợi nó phía trước... Biết rằng còn nhiều ngã rẽ, nhưng tất cả đều ngọt ngào.... Giống như mảnh ký ức vừa vụt qua, chỉ loáng thoáng mà sâu lạ.... ܓܓﻉ√٥ﺎ ܓܨ

Admin

admin

Admin

Chuyện ba người   Medal105Chuyện ba người   Medal101Chuyện ba người   Medal114Chuyện ba người   Medal110
Tâm Trạng : Chuyện ba người   3L0.7434821_23870_6275
Thú Nuôi : Chuyện ba người   G70.9013085_23870_4873
Giới tính : Nam
số bài gửi số bài gửi : 277
Được cảm ơn: : 1
. . : 17/08/1986
T.gia: T.gia: : 01/06/2010
Tuổi: : 38
Đến từ Đến từ : QN
Job/hobbies Job/hobbies : ????
Status : º•♥ღ ܓܓﻉ√٥ﺎ ܓܨღ♥•º Hạnh phúc... là mỗi con đường nó đã đi qua..... là những con đường đang chờ đợi nó phía trước... Biết rằng còn nhiều ngã rẽ, nhưng tất cả đều ngọt ngào.... Giống như mảnh ký ức vừa vụt qua, chỉ loáng thoáng mà sâu lạ.... ܓܓﻉ√٥ﺎ ܓܨ
Tài năng của admin Người này hiện đang:
Level: Admin
Danh vọng:277%/1000%
Tài năng:38%/100%

Bài gửiTiêu đề: Chuyện ba người

 
Từ ngày yêu Hân, Liên càng học giỏi hơn và dường như cũng đẹp hơn. Tất cả cứ êm đềm trôi khi chúng tôi đậu Đại học nhưng Liên không thể tiếp tục học vì hoàn cảnh. Tôi con bé được sinh ra ở một làng quê nghèo, nhưng rất đẹp và hiền hậu. Ở đó có con sông chảy qua và có cánh đồng xanh bát ngát. Ngày đó, quê tôi nhà nào cũng sinh nhiều con và gia đình tôi cũng không ngoại lệ. Bố mẹ tôi sinh được tám người con, trên tôi là bảy người anh trai rất tuyệt vời và tôi là cô con gái út nên rất được cưng chiều. Tám anh em chúng tôi ai cũng được sở hữu một cái tên rất ngộ nghĩnh và đáng yêu (mãi sau này tôi mới thấy). Tôi được bố mẹ ưu tiên sở hữu cái tên rất ít đụng hàng là Đỏ, với hi vọng cô con gái cưng sau này sẽ gặp nhiều may mắn (trích theo lời mẹ tôi nói). Đã sở hữu cái tên thật ấn tượng như thế mà tôi còn phải mang trên mình một biệt danh cũng không kém phần long trọng là “ông côn”. Tôi cũng không hiểu tại sao mọi người lại gọi tôi như thế. Hỏi mãi mẹ tôi mới nói do tôi nghịch ngợm, phá phách như con trai. Khi nghe tên của tôi cộng thêm cái tên cúng cơm ai cũng nghĩ tôi là con trai. Và khổ nỗi, tôi có con bạn rất thân nhưng nó với tôi khác nhau một trời một vực. Nó học giỏi, ăn nói nhỏ nhẹ và rất hay khóc nhè. Vì thế, lúc nào tôi cũng phải bảo vệ, dỗ dành nó. Những buổi trưa trốn bố mẹ đi chơi tắm sông, đá bóng, nó cũng lẽo đẽo theo cầm đồ cho tôi. Tôi cáu lên bảo nó về nhà ngủ đi thì nó khóc và nói ở nhà buồn lắm. Rồi nó đi theo cũng thành thói quen của tôi. Gia đình tôi và tôi rất thương nó vì gia đình nó không được hạnh phúc như gia đình tôi. Bố nó hi sinh trong chiến tranh còn mẹ nó thì đi làm ở xa, nên mẹ tôi đã nhận nó làm con nuôi. Hồi nhỏ, tôi có rất nhiều sở thích, nhưng thích nhất vẫn là bóng đá. Cầu thủ tôi hâm mộ nhất là anh Hồng Sơn của đội tuyển Thể Công nên lúc nào tôi cũng thích mặc áo màu đỏ (lại màu đỏ) mang số 8 Hồng Sơn. Chính vì thế mà tôi rất thích tên là Hồng Sơn, suốt ngày tôi than với mẹ sao không đặt tên tôi là Hồng Sơn. Mẹ cười và trách tôi “Mẹ sinh ra bảy thằng anh mày mong mãi mới có mày mà sao mày như con trai vậy con. Mày coi cái Liên (con bạn thân của tôi) xem, nó xinh đẹp, giỏi giang thế mà mày…”. Mẹ tôi coi Liên như con cái trong nhà. Rồi có một lần tôi cùng đi đá bóng (với toàn bọn con trai) như thường lệ, nhưng hôm đó do đá “hăng” quá, tôi đã bị ngã và đập đầu vào một cục gạch máu chảy rất nhiều. Lúc đó, tôi chỉ thấy gương mặt hoảng sợ của các anh và những giọt nước mặt của con bạn thân. Khi tôi tỉnh dậy thì thấy gương mặt lo lắng bố mẹ, các anh và không thể thiếu những giọt nước mắt của nó. Hôm đó, tôi và các anh đã bị bố mắng cho một trận rồi bố cấm tôi từ nay không được đi đá bóng nữa. Bây giờ, khi sờ lên đầu thấy vết sẹo, tôi thấy bồi hồi khi nghĩ về tuổi thơ hồn nhiên vui tươi của mình.Tôi và Liên cứ thế lớn lên trong sự bao bọc và yêu thương của gia đình. Ngày đó, quê tôi còn nghèo nên việc học hành không được coi trọng, hầu như chỉ học để biết mặt chữ là nghỉ. Tôi và Liên may mắn hơn, được gia đình cho đi học. Tôi và Liên cùng thi đỗ vào cấp ba trường huyện, Liên đòi nghỉ ở nhà để giúp bố mẹ tôi, nhưng bố mẹ tôi không cho và bắt hai đứa cùng phải đi học. Chúng tôi được bố mẹ gửi ở nhà một người quen ở trên huyện để trợ học. Những ngày đầu xa nhà, tôi thật sự rất sợ vì từ trước tới giờ luôn được bố mẹ lo lắng, chăm sóc từ miếng ăn tới giấc ngủ. May mà có Liên, bằng tuổi nhau nhưng Liên chín chắn và trưởng thành hơn tôi rất nhiều. Giờ tôi mới biết con bạn thân mít ướt của tôi lại tuyệt vời đến thế. Nó xinh đẹp, học giỏi và rất biết quam tâm tới mọi người. Cũng chính vì thế mới học lớp 11 mà nó có rất người để ý. Hai năm đầu của cấp III trôi đi thật đẹp và bình yên. Mọi chuyện trở nên rắc rối khi chúng tôi học lớp 12. Ở bên cạnh nhà chúng tôi trọ bất ngờ xuất hiện một tên con trai. Chiều nào khi chúng tôi đá cầu, đá bóng cũng thấy hắn ta ngồi ở ngoài cửa sổ nhìn, tôi thấy rất khó chịu. Cũng từ đó tôi thấy Liên hay soi gương và bẽn lẽn hơn, nhưng với một con bé vô tâm như tôi thì đó là chuyện bình thường. Cứ như thế hai tháng liền, chúng tôi và hắn ta không thèm nói chuyện với nhau. Mãi đến hôm quả cầu của tôi bay sang sân nhà hắn và hắn nhặt hộ tôi, từ đó chúng tôi mới nói chuyện với nhau. Hắn tên là Hân, hơn tụi tôi hai tuổi. Hắn đi bộ đội hai năm và năm nay về ôn thi Đại học. Rồi Hân, Liên và tôi trở thành bộ ba ăn ý từ khi nào tôi cũng không rõ. Được một thời gian thì tôi biết Liên yêu Hân. Tôi vừa mừng vừa lo cho Liên vì đây là năm cuối cấp. Nhưng nhìn thấy Liên hạnh phúc tôi cũng bớt lo.Từ ngày yêu Hân, Liên càng học giỏi hơn và dường như cũng đẹp hơn. Tất cả cứ êm đềm trôi khi chúng tôi đậu Đại học nhưng Liên không thể tiếp tục học vì hoàn cảnh. Tôi rất tiếc và càng thương Liên hơn. Những ngày sau đó tôi thấy Hân rất lạ, ít đi chơi cùng Liên. Một hôm Hân hẹn gặp tôi để nói chuyện riêng. Tôi chết đứng người khi Hân nói Hân yêu tôi, tôi bàng hoàng và thật sự tức giận. Tôi đã hét vào mặt Hân và chửi rủa thậm tệ. Tại sao Hân lại dám đối xử với Liên như vậy chứ? Hân nói, ngay từ đầu, Hân đã có cảm tình với tôi. Nhưng Hân lại phát hiện ra Liên yêu mình và khi biết hoàn cảnh của Liên, Hân không lỡ làm Liên đau lòng một phần cũng vì đây là năm cuối cấp nên Hân cứ để nó trôi qua rồi sẽ nói thật sau. Hân nói Hân rất thương Liên, nhưng chỉ là tình thương thôi chứ không thể là tình yêu được. Đó là lần tôi đau khổ và lo lắng thật sự vì tôi không lỡ làm Liên đau lòng.Rồi Hân cũng nói thật với Liên tất cả. Lần đầu tiên tôi thấy Liên gặp chuyện buồn mà không khóc. Tôi càng lo lắng hơn và Liên đã quyết định vào Dak Lak cùng mẹ Liên. Tôi rất buồn và xin Liên đừng đi. Liên nói bây giờ Liên vào đó làm rẫy phụ mẹ kiếm tiền, có cơ hội sẽ đi học nghề. Liên bảo tôi đừng tức giận Hân, Hân là một người con trai tốt. Ngày Liên đi, tôi khóc rất nhiều vì từ nhỏ quen bên cạnh có con bạn thân mít ứơt. Cũng từ đó tôi ghét Hân rất nhiều vì đã làm tổn thương Liên. Dù Hân có giải thích van nài thế nào tôi cũng không nghe. Và dù Liên cũng luôn viết thư về nói tôi đừng đối xử với Hân như thế, tôi cũng mặc. Dần dần trong những lá thư Liên viết cho tôi ít nhắc tới Hân và tôi biết Liên vẫn còn yêu Hân nhưng được sống với mẹ, Liên cũng thanh thảm hơn. Sau bốn năm học Đại học và hai năm đi làm, Hân đã hết kiên nhẫn để theo đuổi tôi. Mặc dù lắm lúc cũng thương Hân, nhưng tôi nghĩ, không thể để Hân biết tôi yêu Hân. Rồi Liên lấy chồng và dịnh cư ở Dak Lak luôn, còn Hân cũng có người yêu. Khi Hân xa tôi, không còn ở bên cạnh chăm sóc và bảo vệ tôi, tôi mới thấy hụt hẫng và tôi biết mình đã yêu anh thực sự. Nhưng với tính cách ương bướng, tôi không bao giờ bộc lộ và công nhận mình đã yêu Hân.Mấy năm sau, trong một lần tôi cùng con trai của tôi về thăm quê. Và thật bất ngờ khi Hân, Liên và tôi gặp lại nhau. Chúng tôi bây giờ đều đã có gia đình nên không còn tuổi trẻ bốc đồng như ngày xưa nữa. Và chúng tôi đã ngồi nói thật tất cả những điều mà hồi trẻ chưa nói ra. Liên và Hân rất bất ngờ khi tôi thú thật tôi đã yêu Hân từ năm thứ hai đại học. Giá như tôi bớt ương bướng đi thì mọi chuyện đã khác. Hân sống bên cạnh người vợ mà Hân không yêu, còn tôi thì lấy chồng vì tình thương chứ không phải vì tình yêu. Hân định nói gì đó và tôi biết điều Hân sẽ nói. Nhưng tôi bảo: "Hân ạ! Tất cả đã qua, hãy để nó ngủ yên. Hãy biết trân trọng những gì mình đang có, đừng để nó tuột mất rồi lại hối tiếc".
ok

Chữ Ký
 

Chuyện ba người

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
* Viết tiếng Việt có dấu, là tôn trọng người đọc.
* Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn, là tôn trọng người viết.
* Thực hiện những điều trên, là tôn trọng chính mình.
Khôngnên viết toàn tiếng Anh hay tiếng nước ngoài
Nếu thấy bài viết hay, hãy bấm nút để khích lệ người viết.
-Nếu chèn smilies có vấn đề thì bấm A/a trên phải khung viết bài

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
DIỄN ĐÀN TINK6 :: -:¦:-**-:¦:-* GÓC TRUYỆN *-:¦:-**-:¦:- :: TRUYỆN TÌNH YÊU-CUỘC SỐNG- BẠN BÈ-
Rip By King
Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất