-------------------------
-------------------------------------------
*Mưa …mưa xối xả , lạnh buốt.
Mưa át cả tiếng nẹt pô của mấy cậu ấm –cô chiêu bên vỉa hè .
Mưa rơi xuống bậu cửa, hất vào bên trong căn phòng lập loè thứ ánh sáng yếu ớt bên bàn học của một sĩ tử đang cố gắng nhồi nhét kiến thức .
Mưa thấm sâu vào nền đất đỏ dưới chân cầu , mang theo một hơi gió lạnh buốt phả vào da thịt nó , nó là đứa bé đang nằm trơ trọi dưới gầm cầu .
Nó không có tên , chính xác là không có ai đặt tên cho nó , mà nó cũng chẳng quan tâm , cái tên có làm được gì đâu , có đem cơm nhét vào bụng nó được không ? có mua cho nó một cái áo tốt hơn là mấy mảnh vải rách mà nó đang khoác trên người không ?
Người ta gọi nó là đứa bé ăn xin , bởi nó đang là một đứa bé , và nó cũng đang ăn xin thật đấy chứ . Đó là cái “nghề” giúp nó sống tới bây giờ .
Mưa thấm sâu , khiến nền đất dưới chân nó trở nên ẩm ướt , thân cầu quá nhỏ để che chở cho một sinh linh trú tạm dưới chân cầu như nó, nó co rúm người mỗi khi có đợt gió lùa quá , mấy mảnh áo rách phất phơ trong gió , không che phủ được cái thân thể nhỏ xíu , không có mấy da , mấy thịt của nó .
*Nó cố dựa người , cố nhắm mắt , cố ngủ .
Những khi một mình , nó lại thường suy nghĩ nhiều , thường thắc mắc và thường khóc .Nó thắc mắc nó là ai ? Nó đâu phải là Tề Thiên Đại Thánh đâu mà được sinh ra từ tảng đá , nhất định là nó phải có cha mẹ , nhưng cha mẹ nó là ai ? Sao lại bỏ rơi nó ? Sao lại không cần nó …?...
Nó đưa tay quẹt nốt mấy sợi nước mũi vừa chảy ra , cố co người hơn nữa cho ấm …
Từ khi biết tự ý thức thì nó đã là một đứa ăn xin vất vưởn bên lề đường , không nhà cửa , không người thân , không gì cả .
Nó thường nghe mấy đứa trẻ trong khu phố bảo nếu con cái không ngoan thì sẽ bị cha mẹ vứt bỏ …nó tự nhủ “là thật sao?” …nếu vậy thì nó cầu mong cha mẹ nó mau chóng quay về bên nó , nó sẽ là một đứa trẻ ngoan , nó sẽ ngoan mà , ngoan thật mà ….làm ơn đừng bỏ rơi nó …làm ơn ...
Đôi chân trần của nó đang rớm máu kìa …máu …rỉ ra từ những vết nứt ….nó mặc kệ …chảy hết máu càng tốt …
Nó thường thấy những chú gà con lông tơ vàng ươm được núp sau cánh mẹ mỗi khi gặp nguy hiểm , được mẹ che chở , bảo vệ ….Còn nó thì sao ? Sao mẹ nó không che chở , bảo vệ nó …?....Vì sao thế …?...Cho nó là gà đi , sao lại bắt nó làm kiếp người ,nếu đã vậy sao không cho gà mẹ cùng làm kiếp người với nó cơ chứ …nó cũng cần mẹ mà …mẹ …đúng …nó cũng cần một người mẹ mà…
Nó lau vội một giọt nước đang lăn dài trên má , hình như là nước mắt thì phải …nước mắt …có lẽ vậy …..nếu như nước mắt có thể khiến người ta no bụng , thì chắc hẳn là nó chưa bao giờ bị đói …
Nó nhắm tịt mắt , mặc cho trời nổi cơn giông , mặc cho từng vệt sấm in hằn trên nền trời …nó còn cầu cho ông sấm nhắm thẳng vào đầu nó mà nện một phát đây này …
-------
Sáng …..trời đã sáng như vẫn còn lất phất cơn mưa , là dư âm của trận bão cấp nhẹ tối qua .
Nó cúi người chui ra khỏi gầm cầu , thở dài …
Nó đấm thật mạnh vào cái bụng đang reo âm ỉ vì mấy ngày chưa có gì chèn họng , nó lê đôi chân còn rướm máu trên nền đất …bước đi …
Nó dáo dát nhìn xung quanh , vắng lặng đến rợn người …
Xa xa …ánh mắt nó bỗng sáng lên , xa xa có một chú chó hoang đang cố gắng liếm láp hộp cơm dư thừa mà ai đó vừa ném xuống đất .
Như có thêm nghị lực , nó lao đi trong mưa , chạy về phía con chó , bàn tay nó thoăn thoắt nhào vào hất con chó ra giành lấy hộp cơm như hi vọng cuối cùng …
Con chó hoang nhe nanh , hằm hè nhìn nó- người vừa cướp hộp cơm nát đó , con chó co chân lao về phía nó …
Nó la lên một tiếng rồi tắt ngấm , những cái nanh trắng muốt , nhọn và dài của con chó hoang to lớn cắm phập vào cái cẳng nhỏ như cây sậy của nó ….nó có thể cảm giác những chiếc nanh to lớn ấy dường như đang xuyên qua ….*đau …đau lắm …đau buốt …tê tái ….
Nó cố hết sức hất con chó ra ….rồi ôm chặt hộp cơm chạy , chạy thật nhanh ….máu đang túa ra từ chân nó kìa , nhiễu xuống cả nên đường ….nó không quan tâm , nó sắp được ăn rồi này , dù chỉ là những hạt cơm thừa thải của người ta , dù chỉ là những hạt cơm mà con chó hoang kia đã đưa mõm liếm vào …có sao đâu …cơm chó cũng được , miễn là có gì đó cho nó ăn ..cơm chó cũng được …cơm chó cũng được !!!
Nó đang cố chạy thật nhanh để mau chóng được thưởng thức bữa ăn “thịnh soạn” này …hình như nó đang cười thì phải , cười rất rạng rỡ …
*Số phận trêu ngươi , nó chạy , nó mừng , vui đến nỗi không nhìn thấy một mé tảng đá dưới đất nhô lên , nó vấp …và rồi nó ngã …
Cái hộp cơm rách trong tay nó văng ra ….*tung toé …..cơm văng tung toé ….thức ăn văng tung toé …..
*Mất …mất hết rồi ….nó bò về phía hộp cơm ..lật qua ….lật lại ….săm soi ….nhưng tiếc là chả còn gì cả …
Nó nằm bệt dười nền đất chả buồn đứng dậy , đôi vai gầy của nó run run kìa , có cái gì đó làm nhoè mắt nó ….hình như nó khóc rồi ….nó gào lên thật to …gào lên thật to ….*tức tửi ….
…………..khóc ……….
……………..nước mắt …………………..
…………………khóc ………..
………..nước mắt …………………
*Số phận của những đứa trẻ côi cút như nó rồi sẽ trôi về đâu đây ….
*Ngoài trời lất phất mưa bụi bay …